Ngôi trường tôi yêu

Ngôi trường tôi yêu

(GDTĐ) – Mỗi chúng ta, ai cũng có riêng trong mình những khoảnh khắc khó quên của quãng đời học sinh. Và tôi cũng vậy, những ngày tháng chia tay với mái trường cũ nơi tôi đã học suốt 4 năm THCS để bước vào ngôi trường mới – một cánh cửa mới của cuộc đời thật sự là giây phút khó quên.

Học sinh trường THPT Phan Huy Chú xếp hình bản đồ Tổ quốc

Mới mẻ mà thân thương

Một cảm giác bồi hồi là lạ tràn về trong tôi. Tôi ngỡ như mình đang trở lại ngày đầu tiên khi bước vào lớp Một, ngơ ngác như chú chim non, cầm chặt tay mẹ sợ sệt nhìn xung quanh. Nhưng bây giờ, tôi đã lớn rồi, không thể cầm tay mẹ nữa, tôi phải tự “bay” trên “đôi cánh” của mình. Cảm giác ấy vẫn khó tả như ngày nào. Cánh cửa trường Trung học phổ thông đã mở ra sau ba tháng hè oi ả. Nơi đây giờ với tôi hoàn toàn xa lạ. Trường mới, thầy cô mới, bạn mới… tất cả đều mới. Tôi sẽ phải thích nghi, làm quen dần với môi trường này vì ba năm cuối ở đây sẽ quyết định cuộc đời tôi. Tôi bất chợt nghĩ rằng đây sẽ là khoảng thời gian thật sự gian nan, thử thách với mình. Hình ảnh đầu tiên hiện lên trước mắt tôi là hàng chữ “Trung học phổ thông Phan Huy Chú”. Từ cổng trường đi vào, ngôi trường uy nghiêm trong cái nhìn của tôi, nhưng thật thân thiện như ngôi nhà thứ hai khi tôi cảm nhận bằng trái tim mình.

Buổi đầu tiên, chúng tôi được nghe cô Hiệu trưởng chia sẻ và giới thiệu về trường. Tôi đã thật ngạc nhiên và tự nhủ thầm: sao thầy cô nơi đây thân thiện đến vậy. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong dòng cảm xúc của tôi. Tất cả đều mới mẻ nhưng thật thân thương…

Những kỷ niệm đẹp về thầy cô và mái trường

Kể từ sau ngày đầu tiên đầy cảm xúc ấy là hai tuần học – mở ra bao thử thách, cơ hội để cho các thành viên được làm quen với môi trường học mới, bạn mới, thầy cô mới trước khi chính thức cho một chặng đường dài.

Hai tuần học quả thật là ít so với quãng thời gian bốn năm ở trường Trung học cơ sở, nhưng chính khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đã gắn kết tình thân giữa những người bạn từ nhiều nơi khác nhau về đây học tập. Những tiếng cười đùa hồn nhiên, những tiếng nói chuyện vui vẻ đã làm xóa đi khoảng cách giữa mọi người. Sự rụt rè, e ngại của những buổi đầu làm quen cũng được xua tan. Không chỉ vậy, trong lòng tôi và cũng như bao bạn khác đã đầy ắp những hình ảnh không kém phần thân thương về ngôi trường và thầy cô nơi đây. Nét mặt hiền dịu, giọng nói truyền cảm của cô chủ nhiệm làm cho tôi thêm trân trọng hơn nữa gia đình thứ hai này. Chắc hẳn, đây không chỉ là cảm giác của riêng tôi mà còn là của bao thế hệ học sinh trong những ngày đầu ở trường mới. Sau hai tuần học với những dấu ấn khó phai, điều làm tôi vui sướng hơn cả là được học tập và vui chơi tại mái nhà 10D2. Bài học đầu tiên của chúng tôi tại gia đình bé nhỏ này là những hiểu biết về đại gia đình Phan Huy Chú- là nơi chúng tôi có thể đặt niềm tin, trao đi những ước mơ, hi vọng và gặt về những thành công ở phía chân trời mới. Giờ đây, tôi đã gắn bó với trường được hai năm nhưng trong lòng tôi luôn tràn ngập một thứ gì đó khó có thể diễn tả nổi. Có thể là thứ cảm xúc bâng khuâng và tiếc nuối khi đã bắt đầu bước sang năm thứ ba và cũng là năm cuối tôi được học tại trường. Mọi vật đều sợ thời gian bởi lớp bụi thời gian sẽ phủ mờ đi tất cả. Nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi sẽ không để lớp bụi thời gian ấy phủ mờ đi những kỉ niệm đẹp mang dấu ấn học trò của mình. Tại ngôi trường này, chúng tôi được tham gia các hoạt động ngoại khóa thật ý nghĩa và để lại những giá trị sâu sắc trong lòng mỗi người như: cuộc thi “Hát Quốc ca” , “Tạo hình bản đồ Việt Nam” thể hiện truyền thống yêu nước, “Lễ hội Xuân Yêu Thương” thể hiện tình cảm kính trọng của con cái với cha mẹ và sự yêu thương của học sinh đối với thầy cô… Ngoài những kỷ niệm về trường, có lẽ đáng nhớ nhất vẫn là những kỷ niệm gắn bó với thầy cô. Cô chủ nhiệm là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi bởi cô luôn là người giúp chúng tôi trưởng thành hơn, lo trang bị cho chúng tôi những kiến thức cần thiết để bước vào đời. Ai trong chúng ta cũng có một người “lái đò” riêng, còn đối với tôi, tôi thấy mình đã vô cùng may mắn khi có một người “lái đò” tuyệt vời như vậy. Dù không bao giờ nói ra thành lời nhưng từ sâu thẳm trong lòng mình tôi luôn muốn nói với cô một câu: “Cô ơi! Em cảm ơn cô nhiều lắm!”.

Hoàng Khánh Ly, Lớp 12D2 – Trường THPT Phan Huy Chú – Đống Đa, Tạp chí Giáo dục Thủ đô số 69 (tháng 10/2015)